CHINH PHỤC

diendan.chinhphuc.info




You are not connected. Please login or register

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

Mía Chan 51  [Mix][G] When I'm Seventeen - Page 3 Empty Re: [Mix][G] When I'm Seventeen Mon Jun 03, 2013 3:33 pm


Mía Chan




Admin
Admin


CHAP 31 – ĐÊM GIÁNG SINH
- Làm gì vậy?
Dương Khôi Thần đặt dĩa bánh mì ốp la xuống, vừa với tay lấy chai tương
vừa hỏi Hiểu Thuyên. Nó hơi giật mình, rồi ậm ừ cầm muỗng lên ăn
- Thế nào?
Khôi Thần nheo mắt nhìn vợ, Thuyên một chút cảm xúc cũng chẳng có, chỉ
nhẹ lắc đầu, rồi nó tọng hết tất cả vào miệng và bước ra xem ti vi
- Có chuyện gì vậy?
Khôi Thần từ đằng sau phóng lên ghế, ngồi xuống bên cạnh Thuyên, lo lắng hỏi
- Không gì?
- Em bệnh sao?
An Hiểu Thuyên gạt mạnh tay hắn ra, bực tức nói
- Đã nói là không sao
Nó toan bước lên lầu thì Thần nắm chặt tay nó kéo lại
- Em tưởng anh tin sao? Nói rõ ràng đi
- Bây giờ tôi rất nhức đầu anh đừng làm phiền tôi nữa
Hiểu Thuyên không nén được hét lên, vùng mạnh tay ra, chạy thật nhanh
lên lầu và đóng rầm cửa lại. Dương Khôi Thần nhìn theo lòng đầy bất an
Ở trong phòng, An Hiểu Thuyên ngồi bệt xuống sàn, gục mặt vào đầu gối,
tay vò rối cả mái tóc . Ngồi bất động một lúc lâu, bất chợt nó đứng bật
dậy, thay đồ và xách cặp đi ra ngoài
- Này đi đâu?
Khôi Thần hỏi với theo khi Thuyên đã đi đến cổng, nó buông câu gọn lọn
- Đi học

- Tao đã nói hai đứa bây là gấp đôi tiền rồi mà, nghe không thủng sao?
Dan, tên đầu gấu nổi tiếng trong trường rít một hơi thuốc, nhăn mặt
không hài lòng nhìn Won và Gim. Gã rít thêm một hơi nữa trước khi thảy
điếu thuốc xuống đất và đạp lên người Won
- Tao nhắc lại lần nữa, 2 đứa, gấp đôi tiền, understand?
- Phát âm không chuẩn thì câm họng chó mày lại đi

Dan ngước đầu lên nhìn, từ xa, một bóng người đang tiến lại. Gã nhếch mép khi nhận ra người đó là ai
- Đừng tưởng là chị hai tao sẽ nể mặt mày
- Không cần
Hiểu Thuyên cười đáp lại đầy khinh bỉ
- Tốt thôi, là mày bao đồng trước, đừng trách tao
Thuyên gật gật đầu như mất kiên nhẫn, Dan ra hiệu cho đàn em xông lên,
vì gã không phải không nghe đến tiếng tăm của nó bên trường kia nên để
cho chắc thắng thì mang tiếng đánh hội đồng cũng chẳng sao
An Hiểu Thuyên tay không chấp hết, dùng tất cả sức lực cùng sự phẫn nộ
uất ất để đánh, cũng làm bầm dập vài tên nhưng rất nhanh, nó lả dần đi.
Lát sau chỉ còn nghe tiếng của đám con trai vô liêm sỉ đang liên tục đạp
vào thân người bé nhỏ kia
Won và Gim ban đầu thầm cổ vũ cho Thuyên, nhưng dần dần thì không tin
nổi vào mắt mình, Mất cả vài giây, Won mới trấn tỉnh lại, cậu không biết
phải làm gì, tay chân cứ cứng đờ và chỉ biết mở to mắt mà nhìn. Gim thì
bật khóc, quay mặt sang nơi khác, tay run rẩy đưa lên che miệng
- Lũ khốn
Khi thấy một vệt máu xuất hiện nơi khóe miệng An Hiểu Thuyên, Won chịu
hết nổi, cậu hét to rồi lao lên đỡ đòn cho Thuyên. Những cú đạp liên
tiếp giáng đến tới tấp. Won ôm Thuyên vào lòng, dùng hết sức che chắn
cho nó, nhưng vẫn không được khi cú đánh đến từ đủ hướng, cuối cùng, cậu
vùng dậy, dùng hết sức bình sinh đẩy bọn khốn kia ra, tay khua loạn xạ.
Đến lúc chính Won cũng không chịu nổi rồi thì một bàn tay khác chen
vào, cùng cậu đánh lại lũ kia. Tuy lối đánh còn loạn hơn cả Won nhưng
Gim cũng làm bị thương được một vài tên
Cuộc chiến đang hăng say thì một người xuất hiện, không như sự có mặt
của Thuyên, khi vừa thấy người này, đám của Dan như đứng tim, trong phút
chốc đều thừ người ra
Won và Gim thì mải miết khua tay múa chân nên không hề để ý đến sự có
mặt của người kia, còn nhân cơ hội cả đám kia đứng im mà ra tay
Mặc dù bị đánh nhưng chúng vẫn không dám nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhường
bước cho người kia đi qua. Won hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn
ra, cậu cầm một thanh gỗ lên, định phang vào tên trước mặt thì ai ngờ
đâu tên đó bước sang một bên, và người kia bỗng tiến đến
Rầm
Lực đánh khá mạnh do cậu nhóc đang hăng, thanh gỗ gãy cả làm đôi, một thân người ngã xuống
- …chị Thuyên
An Hiểu Thuyên nằm phịch xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng khó coi.
Gim và Won cũng lao đến, hốt hoảng lay gọi nó. Thuyên vẫn còn chút ý
thức, nó ráng sức đưa tay nắm lấy ống quần của người kia, miệng khó nhọc
nói không thành lời
- Chị..chị đừng nói, giữ sức đi, xe cấp cứu sắp đến rồi
Won ôm lấy Thuyên, miệng nói liên tục. Gim tay run run ấn số điện thoại, mắt ngấn nước nhìn nó
An Hiểu Thuyên quay sang nhìn Won, ra hiệu cho cậu nhóc ghé sát lại…
Shin lướt mắt nhìn qua Thuyên, không chút phản ứng cứ thế mà bỏ đi
- Khoan..khoan đã
Tiếng gọi không khiến cho Shin dừng lại, Won nuốt khan, nhìn Hiểu Thuyên
đang dần chìm vào hôn mê mà vẫn cố nhìn cậu. Won vốn mới nhập học không
lâu, nhưng danh tiếng của Shin không phải là chưa nghe qua, bọn bắt nạt
bình thường cậu đã chẳng muốn dây vào rồi chứ đừng nói là anh
- Đợi đã
Won thu hết chút dũng khí, chạy theo kéo lấy tay Shin, anh khựng lại,
đôi mắt sắt lạnh không thèm đoái hoài đến Won, nhưng vẻ mặt rõ không hài
lòng. Won cúi đầu, tay bấu chặt vào quần, lát sau, cậu nhìn sang
Thuyên, nuốt ực một phát
- Chị ấy hỏi…anh có sao không?
- Bỏ ra
Shin gằn nhẹ, khuôn mặt trong phút chốc chuyển sang tức giận. Won mím chặt môi, thôi kì này xem như xong, nhưng mà…
- Chị ấy hỏi anh có sao không?
Won lặp lại câu hỏi lần nữa, có phần lớn tiếng hơn. Hiểu Thuyên đã chắn
đòn cho người này, còn dùng chút sức lực nhờ cậu như vậy, thì chắc chắn
người này rất quan trọng đối với nó
Có tiếng còi xe cấp cứu, Won không đủ kiên nhẫn chờ đợi, cậu quay trở
lại bên Thuyên, lúc này đã hôn mê, và cùng nó đến bệnh viện
Xe cấp cứu đã khuất hẳn rồi nhưng vẫn còn một người đứng dõi theo, anh
đứng im lìm như pho tượng, đáy mắt lóe lên chút gì đó mâu thuẫn, rồi anh
lấy điếu thuốc ra, châm lửa rít một hơi

Bốp
Won té xuống sàn, máu từ khóe miệng chảy ra, nhưng cậu không kêu than,
chỉ cam chịu. Dương Khôi Thần giận dữ lao tới nắm lấy cổ áo cậu, định
đấm thêm một đấm thì bị Jin chặn lại
- Đây là bệnh viện, đừng làm ồn
Khôi Thần trừng mắt nhìn Won, bực tức thu nấm đấm lại
- Tôi không muốn thấy cậu nữa
Won quệt máu, nhìn thẳng vào mắt Thần đáp lại
- Tôi không thể
Dương Khôi Thần quay sang chiếu tia phẫn nộ vào Won
- Nói gì?
Hơi lùi lại, Won run run
- Tôi nói..không thể
Khôi Thần bước đến gần Won, Jin ngó lơ, lần này cậu mà can thể nào cũng
ăn đấm oan. Won bước lùi về sau, không còn dám nhìn vào mắt hắn nữa, cậu
lắp bắp
- Tôi…xin lỗi vì đã khiến chị ấy bị thương như vậy..tôi…
- Câm đi, đây đã là lần thứ hai rồi. Tại sao lần nào Joe đi với
các người cũng bị thương, chẳng phải do sự nhu nhược của các người hay
sao
Dương Khôi Thần hét lên, hắn không biết mình có thể chịu thêm được cú điện thoại báo tin vợ mình đang ở bệnh viện nữa không
- Không đâu
Một giọng nói vang lên, tất cả mọi người im bặt, quay lại nhìn thân người mảnh mai đang đứng dựa vào cửa. An Hiểu Thuyên cười
- …họ đã bào vệ em
Khôi Thần nhìn Won, cậu cúi đầu, Hiểu Thuyên chau mày
- Được rồi, hôm nay họ cũng đã mệt rồi, tha cho họ đi
Thuyên xua tay ra hiệu cho Thần đi thanh toán viện phí, hắn thở dài. Khi thấy hắn đi khuất rồi, Thuyên háo hức cười tươi
- Thế nào thế nào? Lúc nãy 2 người đánh được bao nhiêu người hả?
Won và Gim mở to mắt nhìn nó. Đầu thì băng trắng toát, trên mặt chi chít
vết xướt, vậy mà vẫn cười toe toét không trách tụi nó lấy một câu. Gim
bước đến ôm chặt lấy Thuyên, chặt đến nỗi nó còn phải kêu lên nhưng Gim
vẫn không bỏ ra, lát sau, Thuyên nghe giọng nói rất nhỏ
- Ba
Nó cười ha hả hài lòng, quay sang Won thì thấy cậu giơ số 6, vừa lúc đó
Khôi Thần quay lại, tụi nó trở lại vẻ căng thẳng. Trước khi bế Thuyên
về, Dương Khôi Thần nói chỉ đủ cho Gim và Won nghe
- Nếu hai người còn tiếp tục như vậy, đừng nói là bản thân, đến cả những người mình yêu thương cũng chẳng bảo vệ nỗi
An Hiểu Thuyên không nghe gì cả, vui vẻ cười rồi nhảy lên người hắn, sau
đó thì nháy mắt với tụi nó. Won và Gim đứng lặng nhìn theo bóng họ
khuất dần, trong lòng theo đuổi những suy nghĩ riêng. Lúc này, Jin mới
vươn vai đứng dậy
- Trên thế giới này chắc chẳng còn ai bị bạn đập mà còn cười
tươi như tiểu Thuyên đâu, vì vậy, giữ gìn “bạn ấy” thật kĩ nhé
Jin dù lúc nào cũng kiếm chuyện chọc Thuyên, nhưng trong thâm tâm cậu
luôn xem nó như một đứa em gái nhỏ, ngỗ nghịch bướng bỉnh nhưng có thừa
lòng tốt đến ngốc nghếch, vì thế nên đương nhiên Jin không hề muốn nhìn
thấy Thuyên lúc nào cũng bị thương

Không biết đã bao lâu rồi An Hiểu Thuyên không được nhìn ngắm phố phường
buổi đêm thế này. Bầu trời mùa đông lúc nào cũng đầy sao, Hiểu Thuyên
thích thú ngước mặt lên trời, vừa ngắm sao vừa thở phà ra làn khói trắng
- Em không sao thật mà
Thuyên đưa tay day day thái dương của Khôi Thần, hắn thở dài
- Không lẽ sau này anh phải khóa em ở nhà hay sao đây
- Chút sơ suất thôi, sau này nhất định không tái diễn nữa
Thần nhìn nó không hài lòng, không biết hắn đã nghe câu này bao nhiêu
lần rồi. Hiểu Thuyên đáp lại bằng nụ cười nham nhở quen thuộc. Thần xoa
xoa đầu nó, rồi kéo nó vào lòng hắn. Thuyên vòng tay qua người Thần, ôm
thật chặt, nụ cười khóe miệng đã tắt ngấm

- Tiểu Thuyên, con đã cảm thấy đỡ đau hơn chưa?
- Còn bao lâu?
Câu hỏi của nó khiến bác sĩ Văn giật mình, ông nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nó, đáp nhẹ
- Hiện tại con đã mất vị giác, chẳng bao lâu sẽ đến thị giác, sau đó..
- Con hiểu rồi
Hiểu Thuyên thở dài dựa lưng vào gối
- Liệu trí nhớ của con có bị tác động không?
- Uhm..ta nghĩ là không
Cuối cùng Thuyên cũng tìm được một lí do để vui mừng, khi tất cả cảm
giác đã mất hết, kể cả khi trái tim ngừng đập, ít ra, còn một nơi mà căn
bệnh này không thể chạm đến, đó chính là nơi lưu giữ tất cả kí ức của
nó, là nơi mà..người đó tồn tại


- Anh có biết mỗi lần ta thở ra thì linh hồn ta cũng bay mất một chút không?
An Hiểu Thuyên vừa thở ra làn khói trắng vừa nói
- Có lẽ hết mùa đông năm nay thì hồn em cũng bay đi hết rồi
Thuyên nói nửa thật nửa đùa, Dương Khôi Thần lại nhíu mày, hắn không thích mỗi khi nó đề cập đến những chuyện như vậy
- Được rồi đừng cứ chau mày như ông già như vậy, cười cái nào
Hiểu Thuyên đưa tay kéo miệng hắn dãn ra. Nó nhớ mỗi lần Dương Khôi Thần
cười, đôi mắt nâu ánh lên màu nắng, hàng răng trắng đều được dịp khoe
ra, khuôn mặt ngời sáng trông vô cùng cuốn hút. An Hiểu Thuyên yêu những
lúc hắn cười vui vẻ như vậy, nhưng nó biết, sau này sẽ không còn cơ hội
nào được ngắm nhìn nữa
- Bớt nói nhảm đi
Dương Khôi Thần đánh cái bốp lên trán nó, Hiểu Thuyên la oai oái, hắn không để ý, cúi thấp ngang tầm mắt nó nói
- Anh giữ lại là được rồi
- Giữ??? Cho anh giữ
Hiểu Thuyên vừa nói vừa thở ra liên tục, từng làn khói trắng cứ thế mà
bay lên, Dương Khôi Thần nhanh như cắt kéo nó lại gần và đặt môi lên môi
nó, hay còn được gọi một cách văn chương là hôn. Hiểu Thuyên bất ngờ,
mắt mở to không chớp
Một vài bông tuyết ở đâu rơi thật nhiều, rơi xuống quần áo, da thịt,
nhưng mặc cho thời tiết đang ngày một xuống thấp cũng không thể làm
nguội hai thân nhiệt kia. An Hiểu Thuyên bị cuốn vào nụ hôn đầy mãnh
liệt, toàn thân nó nóng bừng, lần nào cũng vậy, Dương Khôi Thần luôn
khiến nó phải tê liệt. Quên mất đang trên phố, cả hai cứ như chìm vào
thế giới riêng của mình, những bông tuyết trắng bay lững lở trong không
khí, thêm ánh đèn đường tờ mờ trở thành một khung nền vô cùng lãng mạn
cho đôi tình nhân

- Này hôm nay là Noen đấy
- Thì sao?
An Hiểu Thuyên há hốc mồm trước câu trả lời tỉnh queo của chồng, không
lẽ tên này khô khan đến nổi ngày lễ cũng chẳng thèm quan tâm
- Quà của em đâu?
Thuyên chìa tay ra, dù biết chắc sẽ chẳng có
- Trẻ hư không được nhận quà
- Em làm gì nào?
Thuyên rướn cổ lên cãi, Khôi Thần lạnh nhạt nhìn chăm chăm vào vết
thương trên đầu nó. Thuyên bĩu môi vùng vằng chui vào phòng ngủ. Tuy rất
muốn rủa xả Thần nhưng do hôm nay đã quá mệt nên Thuyên chỉ muốn đi
ngủ, và khi nó sắp chìm vào giấc ngủ rồi thì tiếng chuông điện thoại
chợt reo, Thuyên rủa thầm, miễn cưỡng nghe máy
- Alo
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, đang định cúp máy thì chợt
Thuyên nghe tiếng nhạc vang lên, là tiếng đàn piano. Trong phút chốc,
Thuyên như vỡ òa. Chẳng là có lần khi đang ngồi xem tivi, Thuyên đã nói
rất thích bài Đồng Thoại của Quang Lương, cả đoạn video clip nữa, rất
cảm động, và bây giờ, Dương Khôi Thần đang đàn bài Đồng Thoại cho nó
nghe. An Hiểu Thuyên bật loa ngoài, đặt chiếc điện thoại bên gối và chăm
chú nằm nghe
“…..Anh nguyện thành thiên sứ trong câu chuyện cổ tích
mà em yêu thích nhất.
Đôi tay anh sẽ dang rộng và biến thành một đôi cánh
để che chở, bảo vệ cho em
Em phải biết tin tưởng, tin tưởng vào chúng ta.
sẽ giống như câu chuyện cổ tích với kết thúc tươi đẹp,
hạnh phúc và vui vẻ.

Cùng nhau ta viết nên kết thúc của chúng ta..”



.
Từng câu chữ như cứa vào tim An Hiểu Thuyên, nó cười trong khi nước mắt đã lăn dài, tiếng Dương Khôi Thần ở dưới lầu vọng lên
- Này Joe đừng chết đấy nhé
Thuyên vùi mặt xuống gối khi tiếng nấc chực thoát khỏi cổ họng, nó muốn
chạy ngay xuống dưới nhà, ôm thật chặt người con trai kia, muốn ngủ mãi
trong vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn, muốn nắm tay hắn đi đến hết cuộc
đời này, như lời bài hát kia “..chúng ta.sẽ giống như câu chuyện cổ tích với kết thúc tươi đẹp,hạnh phúc và vui vẻ..”, nhưng, An Hiểu Thuyên không thể làm thế, vì sáu ngày sau, nó tròn 17 tuổi


CHAP 32 – SINH NHẬT TUỔI 17

Mía Chan 52  [Mix][G] When I'm Seventeen - Page 3 Empty Re: [Mix][G] When I'm Seventeen Mon Jun 03, 2013 3:40 pm


Mía Chan




Admin
Admin

CHAP 32.1 – SINH NHẬT TUỔI 17

Bầu trời sáng nay có được
chút nắng, những giọt nắng hiếm hoi của mùa đông, hiếm hoi như việc An
Hiểu Thuyên thức dậy từ rất sớm vậy. Nó vươn vai, bước xuống giường, đi
vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải lên và giật mình. Thuyên như không còn
nhận ra mình nữa, da mặt xanh xao đang tố cáo tình trạng bệnh ngày càng
tệ của nó
Chống tay lên bồn rửa mặt, hít một hơi thật sâu, An Hiểu Thuyên trở ra ngoài phòng, nhảy tưng tưng lên giường miệng gọi ầm lên
- Chồng ơi dậy mau
Có giọng phàn nàn vang lên, kèm theo đó là cái trở mình lười nhác của
Dương Khôi Thần, Hiểu Thuyên mặc kệ, nó tiếp tục nhún nhảy đến khi hắn
không chịu nổi bật dậy mới thôi
- Làm quái gì dậy sớm vậy chứ
Khôi Thần lầm bầm, hôm qua hắn đi chơi với Jin đến khuya mới về nên rất
mệt, trời lại lạnh như vậy quá thích hợp cho một bữa ngủ nướng đến tối,
tuy kêu ca vậy nhưng Thần vẫn để mặc cho vợ lôi ra khỏi nhà
An Hiểu Thuyên không trả lời, lôi hắn lên xe buýt, đến trạm lại lôi xuống, và cuối cùng là lôi vào…
- Không biết trượt
Dương Khôi Thần đút tay vào túi, không thèm liếc mắt vào đôi giày trượt Hiểu Thuyên đang giơ lên
- Thì em dạy anh
- Không cần
- Vậy thì đi thôi
- Này..
An Hiểu Thuyên luôn ngang ngược không bỏ lời nói nào của chồng lọt tai.
Xưa nay Dương Khôi Thần luôn ngang tàng với người khác, nay đến lượt hắn
bị nếm phải, thật không dễ chịu, nhưng nếu không nhắm mắt làm ngơ, còn
khổ hơn
- Hahahahha
Hiểu Thuyên cười phá lên trước màn tiếp đất bằng mông vô cùng ngoạn mục
của chồng. Khôi Thần lầm bầm xoa xoa chỗ đau rồi nó có nói thế nào hắn
cũng không chịu đứng dậy nữa, cứ ngồi lỳ dưới sàn băng. Cũng may sân
băng sáng sớm chẳng có ai nếu không đã sớm trở thành trò cười rồi. Sau
khi nói đến cứng lưỡi mà không được, An Hiểu Thuyên thô bạo lôi hắn đi
luôn. Sau một hồi bị lôi xềnh xệch như bao tải Dương Khôi Thần cũng miễn
cưỡng đứng dậy. Trỏ trượt băng này khó hơn hắn nghĩ, làm thế nào cũng
không đứng thẳng được chứ đừng nói đến việc trượt
Sau cú ngã thứ n thì Khôi Thần tựa hẳn vào thanh vịn, khoanh tay nhất quyết không thử nữa
- Thôi nào tập thêm lần nữa thôi
An Hiểu Thuyên chắp tay lại năn nỉ, nhưng cũng như nó, một khi hắn đã
thực sự không muốn rồi, thì có quỳ lạy cũng vô ích. Thuyên bĩu môi, di
chuyển ra khoảng sân rộng
Dương Khôi Thần nhìn theo vợ mình, gót giày khéo léo lượn lờ trên mặt
băng như đang nhảy múa, chiếc váy trắng tinh khôi bay phất phơ theo
những nhịp chân. An Hiểu Thuyên dang rộng tay, tựa như một chú chim nhỏ
tự do phóng khoáng đang chao lượn đầy mê mải. Khung cảnh trắng xóa khiến
mọi thứ trở nên hư thực không rõ, cả An Hiểu Thuyên dường như cũng chìm
trong một thế giới khác, ẩn hiện như làn sương với điệu vũ mùa đông
tuyệt đẹp
Dương Khôi Thần ngắm nhìn đến si mê, và cứng đơ người khi Thuyên quay
mặt lại cười thật tươi với hắn. Nụ cười rạng rỡ đó khiến mọi thứ trên
thế giới này bỗng chốc trở thành vô nghĩa, giờ đây, dù có phải đánh đổi
bằng mạnh sống, hắn cũng nguyện ý để đổi lấy nụ cười đó
Rầm
- Aaaaa

- Không lành lặn được một lần là chết phải không?
Dương Khôi Thần bực tức nói với cô vợ phiền phức của mình, vết thương cũ chưa kịp lành nó đã tha thêm những vết mới về
- Một chút bất cẩn thôi mà, ai chơi trò đó mà chưa té qua chứ
An Hiểu Thuyên nháy mắt bao biện rồi ôm choàng lấy cổ chồng, hắn đâu
biết nó rất háo hức bị thương vì lần nào cũng sẽ được hắn bế ẵm bồng
cõng hết
- Anh nói thật chứ?
- Chuyện gì?
- Mùa thu năm sau, sẽ đưa em đi xem rừng phong ở Canada
- Ừ
Thuyên giấu tiếng thở dài, nó gối cằm lên vai hắn, đôi mắt mông lung,
đôi tay nó vô tình siết chặt hắn hơn. Nếu như có thể, Thuyên mong giây
phút này sẽ mãi dừng lại, dừng lại nơi bờ vai rộng này, dừng lại, bên
người con trai này
- Hứa với em một chuyện
Dương Khôi Thần hơi ngoái nhìn phía sau, đôi lông mày cao ngạo khẽ nhíu
lại. Giọng Thuyên như lạc hẳn đi, hít một hơi sâu, nó nói tiếp dù cho
Thần chưa trả lời
- Hãy giúp em thực hiện những điều em chưa làm được, giúp em đi những
nơi em chưa từng đến, nếm những món em chưa từng ăn, chơi những trò em
chưa từng chơi…
- Tại sao? Em tự sống cuộc sống của mình đi
- Em chỉ sợ,..cuộc sống quá ngắn ngủi để thực hiện hết những điều em muốn làm
- Chỉ khi nào em ngồi một chỗ để than vãn những điều mình không thể làm mới gọi là ngắn ngủi vợ à
Sống chung bao lâu nay nhưng Hiểu Thuyên vẫn không tài nào hiểu hết được
tên chồng của mình. Hắn có vẻ ngoài cao ngạo bất cần nhưng lâu lâu lại
phun ra toàn triết lý. Thuyên không nói gì nữa, ngoan ngoãn tựa vào vai
hắn, đánh một giấc

Lúc An Hiểu Thuyên thức dậy trời đã gần chiều. Nhìn vết thương đã được
băng lại cẩn thận nó khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đông cứng lại khi chiếc
lịch nhỏ đập vào mắt, hôm nay là ngày khám định kì. Thuyên thở dài,
thay đồ rồi bước xuống nhà
Khôi Thần đang coi ti vi ngoài phòng khách, thấy nó xuống, hắn chỉ chỉ
vào trong bếp ý bảo ăn cơm đi. Thuyên gật nhẹ đáp lại. Bữa cơm rất đơn
giản, cơm và trứng chiên. Nhìn thoáng qua cũng biết là tên chồng tự làm
rồi. Thuyên đưa một muỗng cơm lên miệng, nhai, và nuốt
- Ngon không?
Tiếng Thần từ ngoài hỏi vọng vào, Thuyên nhăn mũi đáp
- Dở tệ
Thần lè luỡi hừ nhẹ rồi lại quay sang xem tivi. Hắn đâu biết, nó nguyện
đổi tất cả để nếm được cái vị dở tệ đó. An Hiểu Thuyên vô thức liên tục
đưa thức ăn lên miệng, cơm chưa kịp nuốt đã đút tiếp muỗng khác, khiến
cơm rơi cả ra ngoài
Soạt
Rầm
Dương Khôi Thần giật mình, nhỏm dậy chạy nhanh vào bếp và lập tức khựng
lại khi thấy trước mắt hắn là phần cơm trưa vương *** dưới đất, còn An
Hiểu Thuyên thì tóc rối bù ngồi dưới sàn, tay đang chảy máu do chén sứ
bể quệt trúng
- Chuyện gì vậy??
Thần lo lắng cúi xuống cầm tay Thuyên lên xem nhưng nó gạt mạnh ra, không nói không rằng đứng bật dậy
- An-Hiểu-Thuyên
Mỗi lần hắn gọi thẳng tên nó như vậy nghĩa là đang rất nghiêm túc,
Thuyên cũng biết, nên nó quay người lại, trả lời hết sức vô nghĩa
- Không có gì
Dương Khôi Thần không phải hạng ngu ngốc hay dễ dãi, hắn đứng chặn trước
mặt nó, bắt nó phải nhìn thẳng vào mắt mình, từ tốn hỏi lại
- Có chuyện gì?
Thuyên không nhìn hắn, cũng lì lợm không trả lời. Đến lúc này thì Khôi
Thần sôi máu lên thật rồi, bữa trưa mà hắn cố công làm lại bị đối xử như
vậy
- Em thôi tính trẻ con đó đi được không?
- ….
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
- Chẳng có gì cả, anh trở nên phiền phức như vậy từ khi nào chứ
Hiểu Thuyên hét lên rồi xô Thần ra, bước nhanh ra phía cửa, vội vàng thế
nào lại sơ ý vấp phải bậc cửa và ngã xuống sàn. Khôi Thần chạy nhanh
đến toan đỡ thì đã bị nó đẩy ra
- Không cần
Hiểu Thuyên chống tay đứng dậy chạy nhanh ra ngoài
Mưa lất phất. Mùa đông sắp qua đi, trời không đủ lạnh để khiến tuyết rơi
nữa, chỉ để lại những cơn mưa phùn bất chợt. An Hiểu Thuyên bước nhanh
trên con phố thưa người, đầu gối đau rát vì vết xước, nhưng nó không
quan tâm. Thuyên ghét cái nơi nó sắp đặt chân đến, nó vốn không phải
người mạnh mẽ, nếu lúc nãy nó không to tiếng với hắn, thì chắc đã không
kìm lòng được mà khóc òa lên
- Chỉ khi nào em ngồi một chỗ để than vãn những điều mình không thể làm mới gọi là ngắn ngủi
An Hiểu Thuyên khựng lại, nhìn mông lung một lúc lâu, hít một hơi thật sâu, rồi chợt mỉm cười

Dương Khôi Thần đập mạnh ly rượu xuống, không biết đã là ly thứ mấy rồi
nhưng hắn vẫn không tài nào say được, đưa tay toan rót thêm một ly nữa
thì Jin chặn lại
- Giận vợ cũng đâu cần uống nhiều đến vậy
Thần gạt tay Jin ra, cầm chai rượu lên nốc thẳng, Jin thấy vậy cũng lắc
đầu không nói gì nữa. Khôi Thần uống hết cả chai, thấy đầu óc càng lúc
càng tỉnh táo
Khôi Thần nghĩ đến chuyện chiều này, không phải việc bữa trưa bị gạt đổ,
cũng không phải việc An Hiểu Thuyên to tiếng với hắn, mà là việc Thuyên
bị vấp bậc cửa. Thần nhớ rất rõ nó đã từng nói, đó là bậc cửa may mắn
của nó, từ lúc nhỏ nó đã có thói quen nhảy qua bậc cửa, gọi là lấy hên,
và Thuyên đã giữ thói quen này xuyên suốt đến tận khi tụi nó dọn đến, vì
thế hoàn toàn không có chuyện vấp bậc cửa ngã được, không chỉ có thế,
bữa trưa nay, món trứng đó rất cay vì hắn cố ý đổ bột ớt vào, nhưng lại
không hề nghe Thuyên phản ánh một câu nào, lại còn ăn được mấy muỗng
Dương Khôi Thần vò mái tóc rối, mắt nhíu chặt lại đầy đăm chiêu, rồi hắn đứng bật dậy tông cửa chạy nhanh ra ngoài

Rầm
Cánh cửa đáng thương bị đẩy gần sút cả bản lề, bác sĩ Văn giật mình ngước lên
- Cậu Dương?
Khôi Thần lao đến gần ông, bước chân lảo đảo không vững
- Nói đi, cô ấy bị bệnh gì?
Bác sĩ Văn kinh ngạc nhìn hắn, còn chưa biết phải làm gì thì hắn đã nói tiếp
- Lần trước, bệnh án, tôi đã thấy rồi, những triệu chứng đó là như thế nào??
Bác sĩ Văn bối rối, giữ kín tình trạng bệnh nhân là trách nhiệm của ông,
và lại, ông biết cậu thanh niên này chính là người mà An Hiểu Thuyên
muốn giấu nhất, hơn hết, Khôi Thần đang trong tình trạng dễ bị kích động
thế kia
Thấy vị bác sĩ chần chừ không nói, Khôi Thần thở dài
- Ông không muốn nói cũng được, chỉ cần cho tôi biết, bệnh của cô ấy có thể chữa khỏi không?
Tuy giọng nói có phần từ tốn hơn nhưng bên trong Khôi Thần như muốn phát
điên lên. Hắn không vô tâm đến nỗi không nhận ra sắc mặt Hiểu Thuyên
ngày càng xấu, tính tình cũng tệ hẳn đi, hắn không muốn thấy nó như vậy,
nhưng cũng chẳng biết phải làm gì hơn, không biết bao nhiêu lần Thần
phải cố kiềm nén bản thân chạy đến bên Thuyên hỏi cho rõ, vì hắn hiểu vợ
mình, cũng hiểu việc làm ầm lên như một đứa trẻ đòi quà chẳng có tác
dụng gì
Bác sĩ Văn nhìn Khôi Thần, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên hình ảnh của
An Hiểu Thuyên, cũng vào một buổi tối lạnh căm, chính tại nơi này, nó
đã hỏi ông một cách tuyệt vọng: “..có thể chữa khỏi không??”
Bây giờ ông làm sao có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hi vọng của chàng
trai này mà trả lời đây. Tại sao số mệnh lại tàn nhẫn như vậy, cố gắng
miễn cưỡng hai con người này đến với nhau để rồi khi họ yêu nhau lại
nhẫn tâm chia cắt
Dương Khôi Thần dường như đã tìm thấy câu trả lời ở sự im lặng của bác
sĩ Văn. Hắn không nói một câu, khuôn mặt bỗng chốc trở nên lạnh băng,
bước chăn lặng lẽ rời khỏi phòng
Khi cánh cửa kia vừa đóng lại, một cánh cửa khác mở ra
- Thời gian không còn nhiều nữa, con hãy mau quyết định đi
Bác sĩ Văn tháo cặp mắt kiếng xuống, vừa day day hai bên thái dương vừa nói với người vừa bước ra từ phòng vệ sinh

Mía Chan 53  [Mix][G] When I'm Seventeen - Page 3 Empty Re: [Mix][G] When I'm Seventeen Mon Jun 03, 2013 3:45 pm


Mía Chan




Admin
Admin
CHAP 33 – NHỮNG CHỌN LỰA
An Hiểu Thuyên tựa hẳn vào cánh cửa, chân như mất hết sức
lực, cố gắng lắm nó mới không khụy ngã. Bác sĩ Văn bước đến bên Thuyên,
lặng lẽ nắm lấy tay nó, cho đến tận khi Hiểu Thuyên bước ra cửa, ông
mới cất tiếng
- Tiểu Thuyên, ta chờ quyết định của con
Thuyên hơi ngoái nhìn ông, sắc mặt nặng nề, hàng mi khẽ rung như thay
cho câu trả lời yếu ớt. Khi Thuyên đi rồi, bác sĩ Văn mở tập bệnh án
trên bàn ra, mi mắt sụp lại đầy mệt mỏi, vài phút sau, ông nhấc điện
thoại lên, thực hiện cuộc gọi đi đầy miễn cưỡng
“..bệnh nhân: An Hiểu Thuyên
…tình trạng: Giai đoạn cuối….”
- Alo, vâng, là tôi đây thưa ông An…

Ra khỏi bệnh viện, An Hiểu Thuyên bước từng bước chậm rãi về nhà. Khôi
Thần đã biết chuyện rồi, nó phải đối mặt với hắn thế nào đây. Thuyên rất
muốn hỏi cho rõ nhưng bản thân nó lại không đủ can đảm, nó làm sao có
thể yêu cầu Thần trả lời trong khi mình vẫn nợ hắn một lời giải thích.
Trong đầu An Hiểu Thuyên giờ đây tràn ngập câu hỏi tại sao. Tại sao lại
biết? Tại sao lại giả vờ? Tại sao lại im lặng?
Thuyên cứ đứng đờ ra suy nghĩ, mải mê đến nỗi không biết mình đang đứng giữa hai làn xe chạy…
Rầm
…..

Dương Khôi Thần liên tục chuyển kênh ti vi, tâm trí hắn thực sự đâu để
nơi chiếc màn hình vô tri đó. Khôi Thần đang nghĩ về vợ, về khoảnh khắc
hắn thấy tên nó trên tờ bệnh án. Hắn đã hoang mang cực độ, không hiểu
chuyện gì đang diễn ra, hắn chỉ muốn chạy đến bên Thuyên hỏi cho rõ
ràng, muốn quát mắng ầm ĩ, muốn nghe câu xin lỗi và khuôn mặt đầy đau
khổ của nó. Nhưng khi Thần vừa định đẩy cửa bước vào, thì hắn nghe tiếng
cười trong trẻo vọng ra, hắn nhìn qua khe cửa, và thấy An Hiểu Thuyên
đang cười sặc sụa vì vở kịch hài trên tivi. Ngay khoảnh khắc đó, lửa hận
trong lòng hắn vụt tắt, hình ảnh đẹp đẽ đó khiến tim hắn quặn đau.
Và hắn lựa chọn im lặng
Dương Khôi Thần đứng bật dậy. Hắn phải ra ngoài hít thở chút không khí
trong lành. Vừa bước ra khỏi cổng, khí lạnh đã tràn đầy phổi, Khôi Thần
thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn kéo dây kéo áo khoác lên rồi bước đi.
Phải rất lâu rồi Thần mới thả bộ như thế này, đường phố buổi đêm vắng
vẻ, những cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, thêm vào không khí lạnh căm khiến
cho hắn thấy thật sự thoải mái. Dương Khôi Thần cứ đều chân bước đi,
cho đến khi hắn thấy An Hiểu Thuyên….
Rầm

An Hiểu Thuyên đến nhắm mắt còn không kịp thì mọi chuyện đã xong, chiếc
xe băng nhanh qua cùng với tiếng tài xế chữi rủa gì đó. Thuyên thở mạnh,
tim đập nhanh không theo nhịp, cảm thấy đôi chân đau nhức cùng với hơi
lạnh từ mặt đường phả ra. Nó ngước lên, chạm ngay vào ánh mắt của Khôi
Thần, hắn hơi nhíu mày vì bị đau, cố gắng hỏi trong làn hơi lạnh
- Có sao không?
An Hiểu Thuyên im lặng không đáp, chỉ trân trân nhìn hắn thật lâu
- Sau này, khi không có anh ở bên cạnh, hoặc giả 50 năm sau,
khi mắt em yếu rồi, không còn nhìn thấy anh, thì hãy nhớ, như khi em
đeo dải băng này, tuy không nhìn thấy, nhưng anh vẫn luôn ở đây, bên
cạnh em, bảo vệ em. Anh yêu em

- Cho dù là một giây, anh cũng sẽ để em sống trọn vẹn giây phút đó
- Joe – chính là cuộc sống của anh
Đôi mắt tuyệt đẹp của An Hiểu Thuyên trong phút chốc ướt đẫm nước mắt,
hình ảnh Dương Khôi Thần trước mặt nó cũng trở nên nhạt nhòa. Bây giờ
thì nó đã hiểu rồi, đáp án cho câu hỏi “Tại sao”, đơn giản chỉ vì, hắn
yêu nó
- Joe, sao vậy?
Khôi Thần lo lắng nhìn vợ
- Có phải bị thương đâu không???
Hiểu Thuyên lắc đầu, đặt nụ hôn nhanh lên môi Thần, xong quàng tay ôm chặt lấy hắn
- Về nhà thôi chồng

- Được rồi hôm nay em muốn ăn gì nào?
Dương Khôi Thần lật lật cuốn “Cẩm nang các món ăn”, nhíu mày hết bên này đến bên kia, Thuyên phì cười
- Trông anh giống một bà mội trợ thật thụ rồi đấy
- Nghĩa là muốn nhịn ăn?
- Em chỉ muốn nói hình tượng mới này không tệ thôi
Hiểu Thuyên cười cầu hòa, sau đó chạy đến giật cuốn sách và chỉ vào một món: BBQ
Lần này Khôi Thần để lò nướng ngay giữa sân vườn chứ không sát hàng rào
như lần trước nữa mặc dù ngôi nhà kế bên vẫn chưa có ai xấu số dọn đến
ở. Hiểu Thuyên vừa chuẩn bị bàn ăn vừa hát vu vơ vài câu, thời tiết thật
tuyệt vời cho một buổi thịt nướng ngoài trời. Mùi bít tết nướng thơm
lừng cùng với tiếng xèo xèo của thịt cháy khiến cho tuyến tiêu hóa của
cả hai bị kích thích hơn bao giờ hết

Rào rào rào
- Trời ơi đừng đùa chứ
Cơn mưa rào bất chợt ghé thăm, An Hiểu Thuyên nhảy tưng tưng lên bất
mãn, Khôi Thần nhanh chóng đậy lò lại và khiêng vào nhà, mặc dù hắn cũng
tức muốn lộn ruột nhưng đành kiềm lại để dỗ dành vợ
- Mưa bóng mây thôi

Ào ào ào
Dương Khôi Thần và An Hiểu Thuyên bất lực nhìn cơn mưa đang ngày càng
lớn. Có lẽ là lời nguyền không bao giờ được ăn thịt nướng rồi. Thuyên
chán nản nằm xuống sàn, đến khi gần chìm vào giấc ngủ rồi thì Khôi Thần
đến đá đá vào người nó
- Joe, dậy đi
- Chuyện gì?
Thuyên lười biếng đáp trong khi mắt vẫn nhắm nghiền
- Không đói à?
Nghe đến đó thì Thuyên bật dậy, lúc này mới để ý thấy một mùi thơm quen thuộc
Mì gói
- Lần này có thêm thịt bò
Khôi Thần nháy mắt như biết được nó đang nghĩ gì. Thuyên bật cười rồi
ngồi ăn ngon lành, thời tiết này với tô mì nóng hổi đầy bò, cũng không
tệ
Rửa chén xong xuôi, An Hiểu Thuyên ra phòng khách, thấy Khôi Thần đã nằm
ngủ ngon lành. Nó mỉm cười, ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay vuốt lại mái
tóc nâu rối. Rồi như nghĩ ra gì đó, ánh mắt Thuyên sáng rỡ, nó chạy thật
nhanh lên lầu, lúc chạy xuống đem theo cái máy ảnh. Máy ảnh này là loại
chụp lấy liền, chỉ còn một lần chụp, Thuyên nhích lại gần phía Khôi
Thần hơn, kề sát mặt vào hắn, tạo đủ kiểu để chụp, và ngay khi vừa bấm
máy thì Khôi Thần bỗng nhỏm người dậy, hôn thật nhanh lên đôi gò má
phúng phính của Thuyên
Click
- Không !!!!!!!!!!!!!! Anh làm hư hình rồi
An Hiểu Thuyên hét lên rồi trừng mắt nhìn Thần, hắn thì thích thú nhìn vào bức ảnh mới chụp
- Sao, nhìn đẹp mà
Thuyên giật lại bức ảnh. Trong hình, đôi mắt nó mở to vì ngạc nhiên, đôi
má thì hồng lên, cái miệng nhỏ xinh tuy không cười nhưng nhìn Thuyên
lại rất đáng yêu, Khôi Thần thì khỏi phải nói, khuôn mặt hắn chụp
nghiêng càng tôn lên chiếc mũi cao, đôi mắt nhắm nghiền và miệng thì áp
lên gò má của vợ, thoáng đâu đó thấy nét cười đầy ranh mãnh.
Hiểu Thuyên nghiêng đầu, bức hình cũng không tệ
- Bỏ qua cho anh lần này, mau chuộc lỗi
- Này làm gì có ai nói bỏ qua mà còn bắt chuộc lỗi
- Giờ anh ý kiến hả???
Thuyên nheo mắt nhìn Thần, nghiến răng đưa nấm đấm lên. Khôi Thần chợt
mỉm cười, và rồi hắn tự đưa má lại gần chạm vào môi Thuyên
- Rồi
Hiểu Thuyên mở to mắt, chuộc lỗi kiểu gì vậy
- Anh chết chắc rồi
Chưa kịp để nó nói xong Khôi Thần đã lè lưỡi đứng bật dậy chạy đi trước,
Thuyên cũng nhanh như cắt rượt theo sau. Ngôi nhà nhỏ sau những ngày
quá yên bình bây giờ lại được sống dậy rồi
Bức hình rơi xuống sàn, tuy chụp đầy “ngẫu hứng”, nhưng lại tuyệt đẹp.
Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, thì khoảnh khắc này, cũng đã được ghi
lại, chân thật và sống động, giây phút mà cả người con trai và con gái
này đều đang sống trong hạnh phúc

- Con đã quyết định xong rồi
Bác sĩ Văn đan hai tay vào nhau, dáng vẻ chờ đợi

- Tuần trước, bạn thân của ta, một bác sĩ về tim mạch nổi
tiếng ở Mĩ, đã gọi điện cho ta, cậu ấy bảo hiện giờ họ đang nghiên cứu
về căn bệnh của con, hiện giờ đã có hướng chữa trị, nếu đồng ý, con sẽ
là bệnh nhân đầu tiên

- Như vậy chẳng phải trở thành vật thí nghiệm sao?
- Không hẳn, hiện giờ dù con có đồng ý phẫu thuật hay không, cũng chỉ có một kết quả, vậy nên, sao không gọi đây là tia hi vọng
- …nếu con không đồng ý?
- Ta đã nghiên cứu, và theo những gì ta biết, càng về sau,
những cơn đau càng khủng khiếp và kéo dài, vì thế nên vào ngày cuối
cùng, ta sẽ tiêm cho con liều thuốc ngủ cực mạnh, để giảm đau đớn. Đó là
giải pháp cuối cùng

- …..
- Thời gian không nhiều, hãy suy nghĩ thật kĩ tiểu Thuyên

An Hiểu Thuyên hít một hơi thật sau, ánh mắt đầy quả quyết
- Con đồng ý


CHAP 34 – ĐIỆU NHẢY CUỐI

Mía Chan 54  [Mix][G] When I'm Seventeen - Page 3 Empty Re: [Mix][G] When I'm Seventeen Mon Jun 03, 2013 3:47 pm


Mía Chan




Admin
Admin

CHAP 34 – ĐIỆU NHẢY CUỐI
An Hiểu Thuyên thở phào, xoa tay hài lòng nhìn bữa ăn trên bàn
- Thành công rồi
Thuyên búng tay rồi chạy xồng xộc ra ngoài, lúc nãy Dương Khôi Thần đang
ngồi trên sopha xem tivi giờ lại chẳng thấy đâu. Thuyên nhíu mày dáo
dác tìm. Áo khoác vẫn treo trên giá nên chắc không có ra ngoài rồi,
Thuyên chạy lên gác, thấy cửa phòng ngủ đóng hờ, nó ghé mắt nhìn thì
thấy Khôi Thần đang nói chuyện điện thoại. Dỏng tai lên nghe nhưng hắn
nói nhỏ quá, Thuyên chẳng nghe được gì, không những thế còn gây ra tiếng
động khiến Thần giật mình quay lại
- Làm gì vậy?
- Câu đó em hỏi mới đúng, đang nói chuyện với ai mà lén lút vậy?
Thuyên nheo mắt nhìn hắn dò hỏi, Khôi Thần gập điện thoại lại, trả lời qua loa
- Bạn cũ thôi
- Bạn? Bạn nào mà mờ ám quá vậy?? Khai mau khai mau
An Hiểu Thuyên vẫn không buông tha chồng, bám sát theo hắn đến khi chịu
nói mới thôi. Khôi Thần bất chợt dừng lại, khiến Thuyên đâm sầm vào lưng
hắn
- Ui da
Thuyên xuýt xoa cái mũi, chưa kịp ngước lên chữi rủa thì đã cảm thấy bàn
tay to ấm áp của Thần áp lên gò má, chậm rãi, nhẹ nhàng. Hiểu Thuyên
nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn cũng nhìn lại, ánh mắt đầy đau đớn
- Sao..sao vậy??
Thuyên nghiêng đầu hỏi, Thần không đáp, cứ lặng lẽ nhìn nó, rồi hắn nhẹ nhàng kéo nó ôm vào lòng
Reng..Reng…Reng
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá tan bầu không khí im lặng.
Khôi Thần buông Thuyên ra, lấy điện thoại ra nghe, ừ ừ vài tiếng rồi
cúp
- Giờ anh ra ngoài, sẽ về trễ, ngủ trước đi đừng đợi
Hắn vuốt mái tóc mềm của Thuyên, hôn nhẹ lên trán rồi chạy nhanh xuống
nhà, Thuyên chưa kịp nói gì thì hắn đã đi rồi. Hiểu Thuyên thở dài, bước
xuống phòng khách, đổ người xuống ghế sopha, miên man với vô vàn suy
nghĩ
Rầm rầm rầm
An Hiểu Thuyên giật mình ngồi dậy, dụi dụi mắt do vừa ngủ quên, còn đang
nghĩ xem tiếng động từ đâu ra thì chợt có tiếng gọi lớn
- Chị Thuyên, mở cửa, mở cửa
Kèm theo đó là tiếng đập cửa dồn dập, Thuyên vừa ra mở cửa vừa làu bàu
- Nhà có chuông không bấm lại đi gõ cho đau tay, thằng này rõ điên
Khi cửa chỉ mới vừa được mở hé ra thì Won đã xồng xộc lách người vào
- Thằng nhóc này làm gì vậy??
Thuyên kinh ngạc nhìn cậu, còn chưa nhận được câu trả lời thì nó đã bị Won hỏi ngược lại
- Có thật không?
- Chuyện gì?
- Căn bệnh của chị
- Gì cơ? Sao..
- Sao em biết chứ gì. Lần trước lúc chị ngất xỉu lý do giảm cân
em vốn không tin nên đã âm thầm tìm hiểu, viện trưởng bệnh viện chị
khám chính là bố của em
Hiểu Thuyên mắt chữ A mồm chữ O nhìn Won, chuyện xảy ra quá nhanh khiến
nó chưa biết phải nói gì, còn Won thì mặt đỏ bừng vì xúc động mạnh,
miệng liên tục phả ra những làn khói trắng. Ngay khi biết được tình
trạng bệnh của Thuyên, cậu đã không thể ngăn mình chạy thật nhanh đến
đây để xác định rõ
Hiểu Thuyên hơi cụp mắt xuống. Hít một hơi thật sâu, nó nhìn thằng vào Won, bình thản gật đầu
Won mím chặt môi, người hơi mất thăng bằng ngã về sau
- Chị định giấu đến khi nào chứ?
Won hỏi một cách tức giận, tay cậu nhóc nắm chặt đến đỏ bừng cả lên. An
Hiểu Thuyên nhìn Won, cậu nhóc bình thường chẳng dám nhìn nó quá 10 giây
hôm nay lại có thể đứng quát vào mặt nó thế này, hẳn là tức giận lắm
đây, Thuyên hơi mỉm cười đáp
- Đến khi không thể giấu nữa thì thôi
- Tại sao?? Tại sao chứ???
Won nắm chặt lấy bờ vai gầy gò của Hiểu Thuyên lắc mạnh. Thuyên nhìn vào
đôi mắt đã ướt nước của cậu mà xót xa. Nó đưa tay lên, vuốt khẽ mái tóc
thường ngày vốn được chải gọn ghẽ của Won
- Vì chị không muốn những người chị yêu thương nhìn chị như cách em đang nhìn chị nhóc à
Won ngẩng người, toàn thân cậu như đóng băng. Thuyên mỉm cười nhéo má cậu rồi kéo vào trong nhà
- Nào đi ăn cơm thôi, chị tự làm đó

- Chà lâu rồi không thấy đại ca của trường N, cứ tưởng mày chết rồi chứ
Dương Khôi Thần gỡ nón bảo hiểm ra, khuôn mặt lạnh băng chẳng để ý đến câu nói khích bác
- Bớt sủa, xông lên đi
Đám bên kia nóng máu, cũng chẳng thèm nói nhảm nữa, cùng lúc nhào lên
đấm đá túi bụi. Khôi Thần với lấy cây gậy bóng chày, mặt không chút biểu
cảm, liên tục đập tới
Một lúc sau đã tàn cuộc, cả đám người nằm la liệt dưới sàn, có lẽ Dương
Khôi Thần ngay từ đầu đã chẳng để tâm đến nên khi trận đấu kết thúc hắn
cũng không biết, vẫn liên tục đập phá, cho đến khi có tiếng Jin can ngăn
hắn mới như sực tỉnh
Dương Khôi Thần thản nhiên lau vết máu trên mặt, buông cây gậy đã dính đầy máu xuống đất và phóng thẳng đi
- Hôm nay đại ca làm sao vậy??
- Ừ, nhìn đáng sợ quá
Mấy tên đàn em sợ hãi nhìn theo, luôn miệng bàn tán. Jin nhìn đám người bị đập vô cùng thê thảm kia, khẽ thở dài

- Đi cẩn thận
Hiểu Thuyên đưa tay lên tạm biệt Won, cậu nhóc đi ba hồi lại quay lại
nhìn, cho đến khi đến góc quẹo rồi vẫn ráng nhìn lại khiến Thuyên chỉ
biết lắc đầu cười. Suốt bữa ăn cậu nhóc cứ liên tục nói với Thuyên về
những thói quen ăn uống tốt cho tim, những điều cần kiêng cử v..v. Và
Thuyên cũng chỉ biết chăm chú lắng nghe, giả vờ như căn bệnh đó chỉ là
một căn bệnh thông thường có thể chữa khỏi
Khi vừa quay bước vào nhà thì tiếng chuông cửa lại vang lên, Thuyên tự
hỏi lần này lại là ai đây. Có lẽ hôm nay trời đẹp đến nỗi thay phiên đưa
đến cho An Hiểu Thuyên những vị khách đầy bức ngờ
- Ba?

- Con sao rồi?
Hiểu Thuyên vừa rót trà cho ba vừa cười tươi
- Con rất khỏe. Ba và mẹ vẫn khỏe chứ ạ?
Ông An nhấp ngụm trà, trả lời qua loa
- Vẫn khỏe vẫn khỏe. Chồng con đi đâu rồi?
- Dạ anh ấy bận việc ra ngoài rồi ạ
Thuyên tiến đến ngồi cạnh ba, đang định hỏi ông có việc gì mà lại ghé về đột xuất thì ông đã lên tiếng
- Ta nghe nói con đã đồng ý phẫu thuật
- Dạ?
Thuyên ngừng nhai miếng bánh, hơi mím môi lại, ánh mắt nhìn sang phía khác
- Dạ phải
Ông An không đáp lại, bầu không khí dần trở nên nặng nề
Được một lúc, ông đứng lên, bước vào nhà. Hiểu Thuyên thở lấy thở để, nó
căng thẳng đến mồ hôi ướt đẫm áo. Lúc nhỏ hễ lần nào ngồi nói chuyện
với ba đều là về vấn đề học tập, mà nó thì lại học rất tệ. Tuy bây giờ
không phải đề cập đến bảng điểm tệ hại của nó nữa nhưng thói quen cũ vốn
khó bỏ. Nhớ lại những chuyện xưa khiến Hiểu Thuyên bất giác phì cười
Chợt có tiếng nhạc cất lên. Thuyên ngẩng người ngạc nhiên, còn chưa kịp
cất tiếng hỏi đã thấy ba từ trong nhà đi ra, lịch thiệp cúi người xuống
đưa tay ra
- Có thể nhảy với ba một bản không??
An Hiểu Thuyên mỉm cười, đáp lại bằng một cái nhún chân đầy yêu kiều khiến ông An cũng bật cười
- Có nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhảy không?
- Sao có thể quên được chứ ạ
Thuyên nhe răng cười. Lần đầu nhảy với ông chính là năm nó học lớp một,
trong lớp tổ chức ngày lễ Father’s Day, cuối buổi lễ chính là điệu nhảy
của Bố và Con gái, nhưng cả hai người đều không biết nhảy, cứ thay phiên
đạp chân nhau đến nỗi cuối bản nhạc, trẻ thì khóc già thì xuýt xoa
- Chà tiểu Thuyên bây giờ đã biết nhảy rồi
- Còn ba vẫn chỉ biết lắc hông
Cả hai cha con phá lên cười. Hiểu Thuyên biết nhảy do trước lúc cưới
Mama Dương đã đăng ký cho nó học để có thể cùng chú rể nhảy điệu Van
trong lễ cưới, nhưng cuối cùng do say xỉn quá nên Thuyên mãi vẫn chưa có
dịp dùng đến
An Hiểu Thuyên dịu dàng nhìn ba mình, ông chốc chốc lại nhìn xuống dưới
chân, vụng về cố bước theo nó. Mái tóc bóng mượt vẫn thường được chải
lên gọn ghẽ của ba lúc trước đã không còn ,Thuyên đưa tay lên vuốt mái
tóc muối tiêu của ba, cảm nhận sự tàn phai của năm tháng qua từng kẽ
tay.
Đừng nhìn An Hiểu Thuyên bề ngoài tuy lôi thôi nhưng gia đình lại rất
danh giá vì cả ba và mẹ đều là những bác sĩ phẩu thuật nổi tiếng, phong
thái sang trọng cao quý. Thuyên mím chặt môi, trong kí ức lúc nhỏ, ba
lúc nào cũng nghiêm khắc, vầng trán cao hay nhăn lại cùng với những bộ
đồ sang trọng đầy xa cách. Nhưng ông bây giờ, như một dũng sĩ đã cởi bỏ
hết áo giáp, hiền lành, bình dị.
Ba đã già rồi
Ông An ngước lên, đôi mắt trầm đục nhìn Thuyên hiền từ. Nó mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy ông, nhẹ nhàng nói
- Con dẫn ba đi nhé
Ông chớp nhanh đôi mắt đã thoáng ướt, gật gật đầu rồi đưa tay vuốt mái
tóc cho con, tay kia vỗ nhẹ lưng cho nó như ông hay làm để dỗ dành An
Hiểu Thuyên lúc nó còn bé
Tiếng nhạc cứ ngân dài trong ngôi nhà mà ngày xưa họ từng ở, dường như
thời gian đang quay ngược lại, quay ngược lại thời điểm năm xưa, một
người đàn ông lặng lẽ tập nhảy lúc nửa đêm, chợt đèn bật sáng, đứa con
gái nhỏ đang tròn xoe mắt nhìn ông và rồi đòi vừa bế nó vừa nhảy. Khi
màn đêm đã phủ xuống, ánh đèn ấm áp từ cửa sổ phòng khách của một căn
nhà thu hút sự chú ý, ở đó, người đàn ông đang bế một con nhóc đung đưa
theo bản nhạc, đôi mắt cô bé ngời sáng, miệng cười đầy thích thú ôm ghì
lấy cổ của ba. Hình ảnh cô con gái nhỏ lúc đó, luôn khắc sâu trong tâm
trí ông, cũng như hơi ấm khi người ba ôm lấy thân thể nhó bé của con
gái, cũng sẽ sống mãi trong kí ức của nó
Ngày đó, ba dìu Thuyên nhảy những bước vụng về đầu tiên, và hôm nay, nó dẫn ông nhảy điệu nhảy cuối cùng
- Xin lỗi ba


CHAP 35 – NHỮNG NGÀY SAU CÙNG

Có nàng nào khóc không Nháy mắt


Sponsored content 55  [Mix][G] When I'm Seventeen - Page 3 Empty Re: [Mix][G] When I'm Seventeen







Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 3 trong tổng số 3 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

1Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất


Powered by Punbb - Hosted by Forumotion
Copyright © ChinhPhuc
Convert by Chupy