Chương 3 : Nhát kiếm hụt
Bước
ra khỏi đám người chen chúc trước phòng giáo viên, Lạc Vỹ xách ba lô
đứng lóng ngóng dưới gốc cây cô thụ to, ánh mắt ngó dáo dác như tìm kiếm
một ai đó.
Sau khi ngó quanh một hồi, khuôn mặt anh xị xuống. Đôi mắt tràn ngập sự thất vọng
"Tại sao mình lại kiếm cô ta chứ??"
Trong lúc đang chán nản, anh chợt thấy một thứ gì đó sáng lấp lánh trên đống lá khô....
-----------------------
Căn
biệt thự cổ xưa số 24 nằm cuối con đường dẫn đến khu nhà của học sinh
trường D&L. Căn biệt thự được xây theo lối kiến trúc cổ kính, khắp
nơi bám đầy rêu xanh càng khiến cho nó cũ kĩ và bí ẩn hơn. Màu chủ đạo
của căn nhà là màu đen và các tổng màu trầm. Cách cổng dẫn lối vào nhà
được làm bằng sắt cao hơn 3 mét gắn một cái chuông đầu quỷ to.
Nhược
Nhi đẩy nhẹ cánh cổng. Trước mặt cô hiện lên một lối đi bằng đá thẳng
tấp, trên con đường là đầy những chiếc lá vàng, hai khu vườn tuyệt đẹp,
được cắt tỉa thành hình hai con sư tử to hơn chiếc xe hơi đứng sừng
sững.Mỗi một bước đi, lá khô dưới chân của cô lại phát ra tiếng kiêu rắc
rắc
Oanh Như, La Phương, Hạo Vũ, Vĩ Anh đi ở phía sau cũng phải tặc lưỡi
"Chỉ một căn hộ cho học sinh thôi mà cũng tốn kém thế này ư?"
Nhược Nhi nhẹ nhàng đưa chiếc chìa khóa vào ổ. Sau một hồi loay hoay cô quay người ra chán nản lắc đầu...
- Hồi nãy rõ ràng mở cổng được mà!
-
Để tôi!_ Hạo Vũ sốt ruột đẩy La Phương sang một bên rồi bước lên trước,
chiếc chìa khóa của anh từ từ đút vào ổ nhưng cũng nhanh chóng được lấy
ra.
- Thử chìa khóa của tôi xem!_ Oanh Như ánh mắt lo lắng vội vã lấy chìa khóa trong túi mình ra đưa cho Nhược Nhi.
Trong Lúc mọi người đang loay hoay với cái khóa cửa thì chọt nghe một tiếng hét của Vĩ Anh :
- Ở đây có cái gì nè!
Oanh
Như, La Phương, Hạo Vũ, Nhược Nhi vội quay người chạy về hướng đó.
Trước mắt họ là một phiến đá được mài phẳng phía trên có khắc 1 dòng chữ
từ từ hiện lên dưới lớp bụi:
"Hello eight special person!These
houses are designed exclusively for you by special materials.Your key
just open the gate and your rooom.Turn the switch, please. A fingerprint
check will be displayed. To hand in which you will enter the house!"
P/s : Ngu Tiếng Anh nhé! Câu này không pik đúng không nữa T^T
"Xin
chào 8 người đặc biệt! Đây là ngôi nhà được thiết kế riêng cho các bạn
bằng loại vật liệu đặc biệt. Chìa khóa của các bạn chỉ mở được cổng và
phòng của bạn. Hãy bật công công tắc lên. Một máy kiểm tra dấu tay sẽ
được hiện lên. Để tay vào đó các bạn sẽ vào được nhà!"
Cả đám sững
người. Đây là ngôi nhà được tiên đóan trước chủ nhân trong lịch sử Dark
Light sao? Nhưng ở đây mới chỉ có 5 người, lẽ nào còn 3 người nữa??
"Két~"
Tiếng mở cổng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của mọi người. Một bóng
người với mái tóc bù xù, đeo cái ba lô nặng trịch bước vào. Tim của tụi
nó đập thình thịch. Khuôn mặt anh từ từ quay ra! Á đó chẳng phải là Lạc
Vỹ đó sao? Người đó mệt mỏi đóng cánh cổng lại. Mái tóc màu nâu mọi khi
chải chuốt mượt mà hôm nay bỗng rối tung lên. Nhẹ nhàng xoay người về
phía này, mắt anh bỗng mở to hết cỡ :
- Tại sao các người lại ở nhà tôi??...
...
-
Thì ra là như vậy! Tôi đang chán nản vì nghĩ phải sống một mình đây!_
Lạc Vy như lấy lại tinh thần, khuôn mặt lại vênh ngược lên ((P/S : vênh vênh cái đầu ngươi! Ta đấm cho một cái té lộn cổ by h)
Nhược
Nhi chẳng nói chẳng rằng, quay người đi về phía cánh cửa. Nếu sống
chung vs cha này một thời gian dài chắc cô thổ huyết mất. Chợt chân cô
vấp phải một cục đá, cả người cô nhào đến bức tường phía trước tay đập
vào một viên đá nhỏ hơi nhô ra đính trên tường (nếu không để ý thì khó
thấy) Cánh cửa bỗng rung lên bần bật rồi ở trên tường mở ra một cái ô
nhỏ để bàn tay vào. Đám Lạc Vỹ nhìn về phía bên này trợn tròn mắt ngạc
nhiên. Nhược Nhi xoa xoa người đau ê ẩm đứng dậy, cô hít một hơi thật
sâu, đặt bàn tay vào cái ô đó. 5 giây sau, cánh cửa càng rung lên dữ
dội. Một dòng chữ điện tử hiện lên phía trên chỗ để bàn tay của Nhược
Nhi : HỆ THỐNG MỞ CỬA ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT.Cánh cửa bỗng rung lên một cái thật mạnh rồi bật mở dưới sự boàng hoàng của tụi nó :
Oa...
Bên trong thật lộng lẫy.Một cái sảnh lớn rộng thênh thang. Mọi thứ được
phối theo tông màu chủ đạo là màu đen, trắng. Trên trần nhà màu đen
tuyền là một chùm đèn pha lê sáng lung linh. Dưới nền được lát gạch men
trắng Hai bên tường được sơn màu trắng và đen vẽ thành hình sóng biển
cuồng cuộn, phía trên là nền trời đen huyền ảo. Ở giữa là một cái cầu
thang thật lớn trải thảm đen dẫn lên phía hai bên lầu.
Nhưng cái
khiến tụi nó ngạc nhiên nhất chính là bức tranh lớn có khung bằng vàng
treo ở giữa tường bên phải (bên trái là cửa nhà ăn nhé). Trong tranh
được chia thành 2 bên, một bên chủ đạo màu trắng, còn một bên màu đen.
Bên đen vẽ bóng hình của một người phụ nữ mái tóc đen dài đang ngồi
chống cầm. Tóc của bà ta dài đến mức che lấp hết phần còn lại ở bên đen.
Còn bên trắng thì vẽ một người đàn ông đứng quay lưng lại, trên người
ông khoác một bộ đồ màu trắng toát. Nhìn bóng lưng của ông, người ta cảm
nhận thấy một sự uy quyền...
-----------------------------------------------------
:::Sáng hôm sau:::
Ánh sáng mặt trời len lỏi qua tán lá, chíu xuyên những tia nắng qua tấm kính dày cộm.
Nhược
Nhi vươn vai tỉnh giấc, cố tận hưởng chút ánh nắng mặt trời yếu ớt. Cô
mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh, chợt rùng mình bởi căn phòng tràn đầy
sắc tím xen lẫn đen và không khí ảm đạm của căn biệt thự này.
-----------------------------------------------------------------------
Một
ngày mới bắt đầu ở thành phố D&L. Dưới khoảng sân rộng tràn ngập
nắng của lớp DLC1, từng tốp, từng tốp học sinh tụ tập lại động đủ. Những
cây cổ thụ già vẫy những tán rộng lớn kêu lên xào xạc. Lát đát vài
chiếc lá vàng rơi xuống sân. Khóm hoa nhỏ rung rinh những giọt sương
trong sáng, tinh khiết như pha lê sảng khoái đón chào ngày mới. Khúc hát
buổi sáng của những chú chim non bắt đầu cất lên ríu rít.
Nơi đây mới yên bình làm sao!!
Jen
bước ra với bộ đồ dành cho giáo viên khá giống hôm qua nhưng đổi lại là
một cái quần dài.Cô buộc mái tóc dài xoăn màu vàng lên và tháo cặp kính
xuống.Những học sinh bắt đầu hiểu ý, tụ lại gần đó ngồi xuống.
Nhược Nhi kéo tay cô bạn Lưu Vĩ Anh đang chăm chú vào cuốn sách dày cộm đứng dậy
-
Đáng lẽ các em sẽ được học lý thuyết thêm vài ngày nữa nhưng bây giờ cô
giáo chính thức chưa đến nên chị sẽ dạy các em cách xử dụng kiếm.
Nói rồi Jen cuối xuống cầm lấy một thanh kiếm.
"Xoẹt" Thanh kiếm được rút ra một cách thành thạo, phát ra một đường sáng.
Đám học sinh bắt đầu ồ lên rồi vỗ tay như sấm.
-
Các em biết vì sao kiếm là vũ khí được hai bên chọn đến đấu với nhau
không? Bởi vì hai người sáng lập ra Dark và Light đều rât rất giỏi kiếm.
Rồi những thế hệ sau, người kế thừa nào cũng sử dụng kiếm rất giỏi. Có
lẽ bọn họ thích kiếm vì thích cái cảm giác đêm xuyên qua người, chém đứt
lìa chân tay, đầu chăng? Cũng có lẽ là thế, khi đã hận nhau thì luôn
muốn đối phương chết một cách đau nhất dưới mũi kiếm của mình!
Jen
như chiềm đắm trong một thế giới riêng, ánh mắt cô nhìn xa xăm mơn mớt
buồn. Chợt cô cắn nhẹ môi nói với đám học sinh đang nổi hết da gà sau
khi nghe chuyện vừa rồi :
- Kiếm chuyên chiến đấu được thiết kế
sắt ,bén và bền hơn kiếm thường rất nhiều. Cây kiếm ghê gớm nhất cũng
là cây kiếm giết nhiều người nhất có tên là "Đẫm Máu".Đấy là cây kiếm đã
được tung hoàng thiên hạ 8 năm trước trên tay Dark Queen...
- Oa tuyệt quá! Bây giờ cây kiếm đó còn không chị?
-
Chị nghe nói nó đã mất tích hoặc là Dark Queen giữ lại truyền cho thế
hệ sau!_ Jen cười buồn rồi ánh mắt chị khẽ dừng tại một người...
--------------------------------------------------------------------------
Những
cây kiếm thực tập dành cho học sinh được chất đống ở gần gốc cây. Loại
kiếm nay không bén và không bền, kiểu dáng đẹp mắt nhưng vô cùng dễ gãy.
Lưỡi kiếm vốn đã không bén nay lại còn được nhà trường làm cho lục hơn.
Hôm
nay Jen dạy cho mọi người cách rút kiếm. Trong lúc cô đang đi chỉ cho
từng bạn thì ở đây La Phương đắc ý rút kiếm một cách thuần phục. Sau đó
cô xoay người, quơ cây kiếm trong tay rồi lộn mấy vòng, làm đủ mọi chiêu
thức đẹp mắt. Đám học sinh vỗ tay rào rào rồi ra sức cổ vũ làm La
Phương càng đắc ý hơn. Cô múa cây kiếm trong tay mấy vòng, đâm tới phía
trước y chang phim kiếm hiệp.
- Oa, không hổ danh là nữ hoàng của D&L
- Chiêu thức đẹp quá! Cứ y chang trong phim ý
- Xem cô ấy dùng kiếm thành thoại chưa kìa!
Biểu
diễn dưới những tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người, La Phương vênh
mặt xoay người một vòng rồi đâm về phái trước. Chợt mũi kiếm của cô lệch
hướng chỉa thẳng về phía nó đang đứng...
Đám học sinh sợ hãi nhắm mắt lại, một số người thì hét toáng lên
Dưới mũi kiểm đang đâm tốc độ nhanh, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đường sáng xẹt ngang qua
"Xeng"~~~
Thời
gian như ngưng động tại đây. Mọi thứ như câm lặng. Những chú chim trên
cành thôi hót bài ca buổi sáng. Tiếng đồng hồ tíc tắc tíc tắc từng nhịp.
Im ắng đến mứa mọi người có thể cảm nhận thấy nhịp thở của nhau.
Lúc
này, La Phương như một bức tượng đứng yên, giữa nguyên tư thế ban nãy.
Khuôn mặt cô cắt không còn một giọt máu, trắng bệch ra như xác chết.
Lưỡi kiếm trên tay Vy Vy thì nằm ngay trên cổ cô, chỉ còn 1 cm nữa thôi
là cô sẽ lìa đời. La Phương sợ hãi đưa ánh mắt nhìn lên Vy Vy, tay cầm
kiếm bổng run run, cây kiếm của cô rơi xuống nền đất lạnh tanh tạo lên
tiếng "Xeng". Đôi môi nó khẽ nhết lên. Đôi mắt cong cong như đang cười.
Tay cầm kiếm nó khẽ nhúc nhíc. Mọi người nín thở theo cử động của nó
"Xoẹt" Một đường sáng nữa tạo lên. Cây kiếm đã nằm gọn gẽ trong vỏ.
Trên cổ La Phương hiện lên một đường màu đỏ và bắt đầu rỉ máu từ từ.
"Rầm"
- LA PHƯƠNG!! LA PHƯƠNG!!
------------------------------------------------